TỈ LỆ TỬ VONG
Một bạn đưa lên thống kê:
- Iran 36.279 nhiễm, tử vong 571.
- Japan 24.976 nhiễm, tử vong 60.
- Malaysia 22.070 nhiễm, tử vong 339.
- Thailand 18.702 nhiễm, tử vong 273.
- Việt Nam: nhiễm 12.920, tử vong 356.
- TPHCM: nhiễm 5.383. Tử vong 287.
Tỉ lệ tử vong chính là thước đo của nền y tế. Nếu nhìn trên góc độ đó, y
tế Việt nam thua xa so với tất cả các nước được dẫn. Không lẽ y tế Việt nam tệ đến
như vậy hay sao?
Thì đúng, y tế Việt nam rất tệ. Tệ đến mức mà gần 2 năm dịch, khi dịch bùng
phát thiếu máy thở trầm trọng. Chẳng riêng gì máy thở, cái gì cũng thiếu. đến nỗi
mà bao nhiêu bác sĩ phải dùng uy tín, mối quan hệ cá nhân, để kêu gọi cộng đồng
hỗ trợ. Mọi thứ cho thấy, nền y tế này hoàn toàn không được chuẩn bị gì cho trường
hợp dịch bùng phát.
Không lẽ một nền y tế với bao nhiêu người có học hàm, học vị cao, có khả
năng tiếp cận với những tiến bộ khoa học hàng đầu thế giới, lại có thể tệ hại đến
thế hay sao? Không, đã có rất nhiều thành viên của cái nền y tế ấy, cảnh báo về
việc sẽ có một ngày dịch bùng phát. Nhưng, những người không chức, không vụ thì
chẳng ai thèm nghe. Còn người có chức vụ thì cách chức.
Nền y tế Việt nam là một nền y tế yếu kém, đúng vậy. Tuy nhiên, những gì
nó thể hiện qua vụ dịch lần này cho thấy còn tệ hơn mức yếu kém của nó. Nó bị
quá nhiều thứ chi phối, nó không được độc lập, nó bị sự ngạo nghễ của những lãnh
đạo đè nén nó, nó bị tư duy che dấu sự yếu kém không cho ngóc đầu.
Ban đầu, các vị lãnh đạo tưởng rằng, họ và hệ thống y tế công có thể ngạo
nghễ chiến thắng dịch. Họ gạt hẳn y tế tư nhân ra. Đến khi nhận thấy hệ thống công
không thể đảm đương nổi, thì kêu gọi hệ thống y tế tư nhân phục vụ không công.
Khi một vài cơ sở y tế tư nhân đề nghị cho họ làm việc thu tiền thì không cho,
thậm chí bắt phạt các cơ sở y tế tư nhân làm dịch vụ tư vấn theo dõi F0 có thu
tiền rõ ràng, minh bạch. Cái tư tưởng miễn phí bằng tiền của dân nó kéo lùi y tế.
Cho nên, lấy mẫu, chích vaccine cứ là cái ổ lây nhiễm.
Khi các bệnh viện thiếu thốn trang thiết bị, kể cả trang thiết bị bảo hộ,
bác sĩ lên mạng xã hội kêu gọi giúp đỡ, thì bị yêu cầu gỡ bài. Họ coi trọng cái
sĩ diện hão, không muốn ai biết là họ đã không chuẩn bị, bất chấp sự phơi nhiễm
của nhân viên y tế. Đối xử với nhân viên y tế như vậy thì lấy tư cách gì mà đòi
hỏi y tế phải thế này thế khác.
Khi người dân bị nhiễm ở nhà trở nặng gọi khắp các nơi mà không nhận được
sự trợ giúp, thì không ai dám công khai chuyện đó. Đến khi mạng xã hội tràn ngập
thông tin, thì các cá nhân và các tổ chức tự phát tổ chức cứu giúp những người dân đang bị bỏ rơi.
Vừa mới điều được mấy ngàn chiến sĩ quân y để lập được cái hệ thống Trạm y tế lưu
động và Đội phản ứng nhanh, chưa biết hoạt động hiệu quả như thế nào, đã bày trò
coi thường “các tổ chức nhỏ lẻ”, cấm đoán họ, bắt họ ở nhà.
Tất cả những điều đó đóng góp vào cái tỉ lệ tử vong cao chất ngất.
Nhận xét
Đăng nhận xét