QUYỀN RIÊNG TƯ
Có người bạn hỏi tôi nghĩ gì về việc đưa hình ảnh đau thương của người bệnh lên truyền thông. Tôi hỏi lại ngay: Bạn có thấy tôi làm bao nhiêu chương trình thiện nguyện, đã bao giờ chúng tôi đưa những hình ảnh tang thương gắn liền với nạn nhân hoặc bệnh nhân lên truyền thông chưa?
Thỉnh thoảng chúng tôi cũng đưa lên một vài hình ảnh khi được
người có trong hình, trong clip đồng ý, nhưng đó bắt buộc không phải là những hình
ảnh mô tả họ đang bệnh, đang đau đớn. Họ có quyền xuất hiện trên truyền thông một
cách đúng mực nhất. Chúng tôi, dù có nhân danh từ thiện, thì cũng không được
quyền moi nước mắt, hay moi tiền của công chúng, bằng những hình ảnh đầy thương
cảm của họ.
Chúng tôi có rất nhiều những đoạn clip ghi lại những cảnh hết
sức tang thương, những tin nhắn có thể làm bất cứ ai cũng phải rơi lệ. Nhưng chúng
tôi quan niệm, đó là riêng tư của người bệnh, đó là niềm tin mà người bệnh và
gia đình gởi gắm cho chúng tôi. Chúng tôi không được phép lợi dụng khi họ không
có lựa chọn, để rồi phanh phui những riêng tư ấy, nhằm moi nước mắt, hay phục vụ
một mục đích nào đó, cho dù là tốt đẹp.
Còn nhớ có lần, một ca sĩ nổi tiếng đến chỗ chúng tôi khám bệnh,
mấy bạn nhân viên trẻ chụp hình rồi đưa lên facebook. Khi phát hiện, tôi đã yêu
cầu các bạn gỡ xuống. Chuyện bệnh tật là chuyện riêng tư của người ta, khi nào
người ta muốn, tự người ta sẽ công bố. Hồi còn làm bệnh viện tư, tôi đã bắt phải
bỏ tên của những bệnh nhân trên bảng tên gắn trước mỗi phòng bệnh nếu bệnh nhân
không đồng ý, nhất là những người nổi tiếng.
Đợt bùng phát dịch lần này là nỗi đau của người dân Sài Gòn, và người dân cả nước. Bất cứ ai lọt vào ống kính của chúng ta hôm nay, có thể ngày mai sẽ không còn nữa. Hãy cố gắng lưu giữ những hình ảnh đúng mực về những người xung quanh ta. Hãy đừng cố ý mô tả họ dưới góc độ tang thương, đau đớn, cho dù với mục đích cao quí nào đi nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét