STRATEGY VÀ MANAGEMENT

Tôi là một bác sĩ được đào tạo vào cái thời bao cấp, bế quan tỏa cảng. Thời đó gần như không có tài liệu y khoa mới nào từ nước ngoài được đưa về Việt nam. Hầu hết sách vở là từ các thầy cô trong nước, viết theo kiểu Việt nam, tuần tự từ bệnh sinh, triệu chứng, rồi điều trị…

 

Khi bắt đầu tiếp xúc với các tài liệu nước ngoài, tôi bắt đầu làm quen với quản trị, chiến lược, kiểu như Management, Strategy. Ban đầu tôi rất bỡ ngỡ. Bịnh với tật, làm gì mà Management, Strategy, nghe sao mà đao to búa lớn. Cho đến khi ra nước ngoài học với các thầy lớn, tôi mới biết, họ gần như rất ít chú ý đến việc huấn luyện về kĩ thuật, mà chú ý đặc biệt đến Management, đến Strategy. Khi đã có nên tảng về Management, về Strategy, thì việc tiếp cận kĩ thuật chỉ còn là việc nhỏ.

 

Tôi không rõ về chính trị, quản trị quốc gia thì thế nào, nhưng cũng có cảm giác là các nhà quản lí đất nước này bị thiếu kiến thức về Management, về Strategy, đến mức mà ngay cả cái định hướng XHCN là gì mà nhiều ông còn không nói cho rõ ràng được, nhưng cả nước vẫn cứ phải định hướng theo cái không rõ ràng ấy.

 

Bây giờ chống dịch cũng vậy. Những gì đang xảy ra ở TPHCM cho thấy, từ khi thành phố ra tay chống dịch dưới sự chỉ đạo của trung ương, cho đến khi trung ương can thiệp mạnh vào quyền chỉ đạo, tất cả đều thiếu một chiến lược chống dịch rõ ràng, thiếu một đường lối cụ thể, thiếu qui trình quản trị chống dịch rõ ràng, nhất quán.

 

Các sách lược đưa ra đều manh mún, giật gấu vá vai. Công tâm mà nói, thì khi thành phố có nhiều quyền chủ động, các chính sách dù có nhiều sai sót, nhưng vẫn khá hơn khi trung ương quyết liệt can thiệp. Khi đó, vẫn còn chút đồng bộ, và có chỗ để người dân ra tay giúp nhau, bù đắp vào các khiếm khuyết của chính quyền.

 

Càng về sau, càng có nhiều sự quyết liệt, thì các chính sách đưa ra càng trở nên vô lí, bất khả thi, để đến mức phải thay đổi liên tục. Và từ đó mà các chính sách, sách lược cứ như là cái mà trong ngành Phẫu thuật Thần kinh gọi là “thị trường hình ống”. Tức là người ta chỉ nhìn được trong một phạm vi rất hẹp, như nhìn qua cái ống dài, không thấy được các mối liên quan, các tác động xung quanh, giống như những con ngựa đang bị bịt mắt, không cho nhìn rộng ra xung quanh.

 

Mấy ngày nay, rất nhiều gia đình quen với tôi, dù phòng thủ rất kĩ, nhưng cả nhà đã bị nhiễm. Cứ như là có ai đó bơm virus vào mọi ngõ ngách, mọi khe cửa, để những gia đình gần như tách biệt hẳn với thế giới vẫn bị nhiễm. Hầu như nhà nào cũng không thể lí giải, họ có thể nhiễm từ đâu. Đó là dấu hiệu của dịch đã lên đến đỉnh điểm.

 

Hi vọng rằng vài tuần nữa, chúng ta sẽ bước qua đỉnh dịch. Dù là đỉnh dịch do khống chế, hay đỉnh dịch tự nhiên, thì chúng ta vẫn có thể hi vọng, hết tháng Chín này, chúng ta sẽ không còn bị cấm đoán. Khi đó dù có sống lay lắt vẫn còn hơn bây giờ. Khi đó, sẽ không còn những người phải chết tức tưởi vì thiếu phương tiện cấp cứu, vì không biết làm sao để đến được bệnh viện, vì bình oxy không được phép mang đến nhà…

 

Khi đó, ai muốn kể công lao, khoe tài tình cũng được. Miễn là những thứ làm bộc lộ khả năng lãnh đạo thật của bộ máy không còn nữa, để chúng ta lại cùng nhau tin tưởng và tung hô sự tài tình, sáng suốt.




 [x1]

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Bài viết đầu tiên: XIN CHÀO CỘNG ĐỒNG BLOGGER VÀ MỌI NGƯỜI

OXY CHO SỰ SỐNG: THÔNG BÁO SỐ 9

MẶC ĐỒ BẢO HỘ